Kẹo cau - Ngậm mà nhớ Huế

Ai đến Huế, lại không biết đến các loại kẹo, lúc về lại không tay xách nách mang từng bịch lớn đủ thứ kẹo ngọt ngào. Có người nói nghe tiếng Huế đã thấy ngọt ngào, ăn kẹo Huế vào nữa chỉ muốn tan chảy ra mà ở lại Huế, không muốn bước chân đi.

 Mà cũng phải thôi, hãy cứ thử một miếng kẹo cau ngà ngà vàng, thơm thoang thoảng mùi gừng thì có về đến Hà Nội, Sài Gòn hay sang tận hải ngoại cũng thấy cái vị vẫn còn đọng nơi đầu lưỡi đến tê tê.
 
Kẹo cau Huế

 Kẹo cau là một thứ kẹo bình dân dành cho trẻ con, trông như miếng cau chẻ sáu, gồm có phần trong cứng màu vàng nhạt, tượng trưng cho hạt cau, là một phiến nước đường vàng óng; phần ngoài màu trắng, là thịt cau, làm bằng bột trộn đường. Đấy là ngày xưa chứ giờ cũng ít ai bỏ thịt cau vào trong kẹo. Phần vì nhiều người không thích cái vị hăng hăng của cau. Kẹo cau xưa thường được gói trong lá chuối khô, bán cho các o các mệ đi chợ mua thứ kẹo này về cho lũ trẻ nít. Giờ kẹo cau được làm thành miếng như miếng cau mới bổ, gói trong giấy bóng kiếng sạch sẽ. Thứ kẹo này thường được ngậm mà ăn chứ không nhai vì cũng khá cứng. Món quà này cũng rất rể tiền, ngày trước các bà mẹ đi chợ về thế nào trong rỗ cũng có một bì kẹo cau cho con. Ngày nay những người Huế xa quê hương mỗi khi về thăm nhà, thăm quê, lúc ra đi cho dù có nặng nề đến mấy, trong xách tay họ cũng có vài chục bì kẹo cau để làm quà cho những người bên kia ăn, ngậm mà nhớ Huế, nhớ núi Ngự, sông Hương, nhớ Đông Ba, Gia Hội…
Bình luận của bạn